Chương 48

Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Giải Tổng

14.808 chữ

11-07-2023

Bước chân Tần Liệt thoăn thoắt lao đi trong bóng đêm, anh băng qua trường tiểu học Lạc Bình, xuôi về hướng đông chạy thật nhanh tới hồ Lạc Bình.

Trước đây, những nơi anh đã từng đưa cô đi thật sự quá ít ỏi, ngoại trừ lần đó, anh không biết phải đi nơi nào tìm cô.

Anh cố gắng hình dung những gì cô sẽ suy nghĩ, Từ Đồ rất thông minh, nhất định biết trong thôn không an toàn, sẽ không ngây ngốc đợi quanh quẩn ở đó. Trái lại, hồ Lạc Bình là nơi có rất ít người lui tới, địa hình xung quanh gập ghềnh bí hiểm, nếu không phải là người trong thôn tuyệt đối sẽ không dễ gì tìm được. Anh nhớ lại, lần trước đã từng nói với cô, phía sau thác nước nhỏ có một hang động, khi còn nhỏ bọn anh thường đến bắt cá, sau khi bắt xong đều đem vào trong đó nhóm lửa nướng ăn.  

Vị trí của hang động càng khuất hơn, nằm nép mình sâu trong góc, phía trước được cây cối um tùm che phủ, là một nơi ẩn náu rất tốt.

Tần Liệt theo bản năng ngoái đầu nhìn ra sau, bước chân tăng tốc nhanh hơn, càng thêm chắc chắn Từ Đồ sẽ ở hồ Lạc Bình.

Đoạn đường này bình thường đi phải mất gần nửa tiếng, nhưng lúc này chưa đầy mười lăm phút anh đã đến nơi.

Đứng trên phiến đá cao nơi cuối rìa đường núi, Tần Liệt dõi mắt nhìn về phía mặt hồ xa xa, trăng treo nơi đầu non, rắc xuống tầng tầng ánh sáng bạc lấp lánh.

Dòng thác chảy xuôi đêm ngày không ngơi nghỉ, bên bờ vắng lặng không một bóng người.

Bốn bề hết mực yên tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

Tần Liệt không vội vàng đi xuống, anh tựa người vào thân cây, rút một điếu thuốc ra quấn, ánh mắt sắc sảo tựa chim ưng lia một vòng tìm kiếm xung quanh, không bỏ qua bất kỳ góc tối nào.

Anh khum tay châm thuốc, đưa lên khóe miệng rít mạnh một hơi, bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc lay động và tiếng sơn ca kêu đêm.

Tần Liệt lại dõi mắt nhìn về phía góc khuất bên cạnh thác nước, anh đứng thẳng người lên, lần này dùng tốc độ rất nhanh, môi siết căng hút mấy hơi liên tiếp, rồi ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, giơ cao cánh tay lấy đà phóng xuống.

Hai chân anh tiếp đất, vọng bên tai là tiếng đá sỏi cạ vào nhau lạo xạo dưới gót giày, giữa đêm khuya thanh vắng, càng trở nên trống trải thanh u.

Tần Liệt đi thẳng một đường dọc theo bờ hồ, rẽ qua vách đá nhô ra giữa lùm cây rậm rạp, rồi ngoái đầu nhìn ra sau, lúc này đường núi đã hoàn toàn bị che khuất ngoài tầm nhìn. Anh nhảy qua dòng suối cạn nhỏ hẹp, giẫm lên ánh trăng đi về phía bên cạnh thác nước.

Bên trong hang động rất ẩm ướt nhưng vô cùng rộng lớn, dưới chân cơ hồ không có con đường bằng phẳng, lối đi là những tảng đá to nhỏ nhô lên hõm xuống khắp nơi. Trong góc có những giọt nước men theo vách đá rơi xuống giã vào mặt đất vang lên những tiếng lỏn tỏn chậm rãi không ngừng.

Từ Đồ ôm đầu gối ngồi trong góc khuất bên cạnh cửa hang, im lặng đếm tiếng nước nhỏ xuống.

Ánh trăng không vào được nơi cô ngồi, những tia sáng bàng bạc hắt qua tán cây rọi xuống cửa hang, bên trong hang động đen kịt một màu đêm sâu thẳm, cơ hồ duỗi bàn tay trước mắt cũng không thể thấy rõ.

Cảm giác sợ hãi bao trùm khắp cơ thể lúc ban đầu dần dần qua đi, không biết ngồi đã bao lâu, cô nhè nhẹ hít thở, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua dài như vô tận, Từ Đồ mở điện thoại di động lên liếc nhìn thật nhanh, ghi nhớ thời gian, rồi vội vàng tắt màn hình. Trước mắt lại lần nữa chìm vào bóng tối, cô nắm chặt điện thoại trong tay, cả khuôn mặt vùi vào đầu gối.

Bất tri bất giác, Từ Đồ mơ màng cho rằng mình đã chìm vào giấc ngủ, nhưng một khắc sau đó, đột nhiên bừng tỉnh.

Cô nhìn chằm chằm cửa hang không chớp mắt, cảm giác có tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần.

Từ Đồ nghe thấy nhịp đập của trái tim mình ngày càng lớn dần, dường như lập tức vọt ra khỏi cuống họng.

Cô vô thức nuốt xuống, mò tay dưới đất, cầm cây gậy đã lụm lúc chiều lên.

Đột nhiên, nhánh cây bên cửa hang đung đưa mấy cái, sau đó im bặt, qua mấy giây sau, có người đè ép cổ họng khẽ gọi: “Từ Đồ.”

Cây gậy trên tay Từ Đồ ‘cộp’ một tiếng rơi xuống đất, tiếng động hết sức rõ ràng.

Tất cả âm thanh bên ngoài đều im bặt, một giây tiếp theo, nhánh cây bên cửa hang bị người dạt sang hai bên, thanh âm của anh lớn hơn: “Từ Đồ.”

Người đó cõng ánh trăng trên lưng, thân hình cao lớn cơ hồ che khuất hết cửa hang, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, nhưng hơi thở rối loạn của anh, âm điệu của anh khi gọi tên cô, chỉ vừa thốt chữ đầu tiên cô đã biết đó là giọng nói của anh, là anh.

Từ Đồ đứng bật dậy khỏi mặt đất, hấp tấp lao vào lòng anh, đầu cúi rủ, những tiếng nức nở nghẹn ngào cũng theo đó mà tuôn ra, không còn phải đè nén nữa.

Tần Liệt ôm trọn cô vào lòng, bàn tay phủ lên gáy cô áp thật chặt vào lồng ngực mình, cánh tay anh kẹp chặt, dùng tất cả sức lực như muốn nghiền nát cô.

Mất mà tìm lại được.

Tần Liệt thở dồn dập, nhắm nghiền mắt lại rồi từ từ mở ra, anh biết, tất cả những quyết định trước đây của mình đã hoàn toàn sụp đổ trong khoảnh khắc này, lần nữa anh cho phép mình làm theo những gì trái tim mách bảo.

Hai người ôm nhau đi vào trong hang động, Tần Liệt luồn tay vào tóc cô, ngón tay siết chặt, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Bên trong chỉ có bóng tối, kỳ thật không nhìn thấy được gì.

Tần Liệt hỏi ngắn gọn: “Em có sao không?”

Cổ họng của Từ Đồ đã tắc nghẹn đến không thể tưởng tượng, thanh âm lẩn khuất tiếng khóc rấm rứt tủi thân: “… Sao bây giờ anh mới tới.” Cô lại muốn chui vào lòng anh.

Tần Liệt không cho, đầu ngón tay ép chặt chân tóc cô, bằng trực giác ấn đầu xuống, môi chạm vào cằm cô, lần lên trên, chính xác ngậm môi cô.

Nụ hôn này dữ dội và bất chấp, lưỡi xông vào, không ngừng khuấy đảo liếm mút, răng môi quyện chặt trao đổi nước bọt của nhau. Tần Liệt tựa một con mãnh thú đáng sợ muốn nuốt chửng cô vào bụng, cho tới bây giờ anh chưa từng kích động và mất kiểm soát đến thế này.

Từ Đồ gắng gượng chống đỡ, miệng nức nở không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Tần Liệt chật vật rời lưỡi đi, cơ thể anh chợt tách ra, trong bóng tối truyền đến tiếng vải vóc sột soạt ma sát vào nhau.

Từ Đồ liếm môi dưới sưng tấy, vươn cánh tay ra, đầu ngón tay chạm vào làn da trần trụi của anh. Cô áp bàn tay lên, thân thể anh hoàn toàn không có chút dấu vết mỡ thừa, cơ bắp ở bụng dày và rắn chắc, các múi căng phẳng rõ nét, đường rãnh cơ đối xứng nhau sâu hoắm.

Từ Đồ mơ hồ cảm giác kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thần kinh căng thẳng tột độ, sự buông thả phóng túng của lúc này khiến người ta càng thêm can đảm gắn kết chặt chẽ, trao hết tất cả cho nhau không chút sợ hãi.

Thân thể nóng bừng lên, cô nghiêng người tới trước, ấn xuống ngực anh một nụ hôn.

Tần Liệt thở hổn hển, động tác càng gấp gáp, bàn tay đi xuống, dây thắt lưng lách cách một tiếng văng ra.

Anh lột trần chính mình, đồng thời mò tìm trên người cô, lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Mở khóa, bật đèn pin.”

Tần Liệt lạnh giọng ra lệnh. Từ Đồ làm theo.

Trong tíc tắc, luồng sáng mạnh chiếu vào vách đá, hai người đứng trong hang động, cuối cùng cũng nhìn thấy lẫn nhau, rõ ràng tách ra chưa bao lâu, vậy mà cảm giác phảng phất như đã mấy đời.

Một tay Tần Liệt giữ gáy Từ Đồ, anh gập người xuống, hung hăng cắn cổ cô, đến khi nghe thấy tiếng cô kêu lên nức nở, rốt cuộc không đành lòng, xuôi từ dái tai, vành tai đến gò má, dịu dàng mà điên loạn liếm mút.

Hơi thở dồn dập nồng đượm phả trên da thịt cô, Từ Đồ rùng mình, không khỏi vòng tay ôm đầu anh.

Đèn pin trong tay lắc lư chao đảo, ánh sáng quét thành những đường ngang dọc bất định.

“Được không em?” Tay anh luồn vào quần cô, giọng nói khản đặc.

Từ Đồ cắn môi, bị anh ép phải ngửa đầu ra sau, ngập ngừng giây lát, đầu ngón tay cô miết một đường xuống dưới, cuối cùng run rẩy cầm lấy của anh. Cứng rắn, sưng to, khó mà nắm trong tay.

Tần Liệt không muốn kiềm nén bản thân nữa, anh đặt thân thể cô lên vách đá phía sau, lột áo cô ra, nút quần vừa cởi xuống, bàn tay dày rộng lập tức tiến thẳng vào, đi tìm hạt nhỏ kia.

Ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy day nhẹ, ngón giữa xoay tròn miết xuống, Từ Đồ rướn người bật ra tiếng rên khẽ.

Những mảnh sáng lay động quét lên thân thể hai người, Tần Liệt khom gối, há miệng ngậm lấy căng tròn bên phải, không ngừng vờn quanh khiêu khích.   

Cảm nhận được của cô ẩm ướt, anh dừng lại chốc lát, bàn tay trượt sâu xuống, đầu ngón tay tìm được lối vào, vừa nhẹ nhàng cẩn thận nhưng cũng đầy mạnh mẽ chen vào.

Cơ thể Từ Đồ kéo căng: “Đau.”

Anh lập tức rút ra.

Tần Liệt đặt cô nằm xuống đống quần áo, tách chân cô ra hai bên, chộp lấy điện thoại trên tay cô rọi vào. Nhìn thấy nơi non mềm đó, khí huyết toàn thân anh sôi trào cuộn ngược, nơi nào đó khó chịu muốn nổ tung, anh cắn chặt răng, cong ngón tay hướng vào trong dò tìm.

Từ Đồ vặn người né tránh: “Đau quá.”

Anh sắt đá nửa phân không lùi: “Bé con ngoan, cố chịu một chút.”

Cô còn đang muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy ngón tay thô ráp của anh trượt lên trượt xuống dồn dập trong khe rãnh kia, nước càng thêm dư dả, cảm giác không trọng lượng từ nơi nào đó lan truyền khắp cơ thể, các đầu ngón chân và gan bàn chân nóng rãy tê dại, eo hông ưỡn lên, đúng lúc đó, một vật to lớn bất thình lình đâm thẳng vào, gọn gàng dứt khoát, không chút do dự.

Khoái cảm qua đi, thân thể bị thâm nhập, Từ Đồ khó chịu nổi cảm giác xé rách đau đớn.

“A!” Cô hét lên.

Tần Liệt chỉ mới đi vào được đỉnh chóp, cố kìm nén không chuyển động, cúi người xuống hôn cô.

Từ Đồ vung tay: “Anh ra đi.”

Nhưng lúc này anh hoàn toàn không biết thương tiếc, thân thể bất động không nhúc nhích, tay tìm xuống dưới nhẹ nhàng mơn trớn giúp cô thả lỏng.

Thân thể vừa khó chịu lại tủi thân, Từ Đồ cào mạnh vào hai bên đùi anh, đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại đã nghe lén trong sân trước đó, khó tránh khỏi nước mắt lưng tròng, mấy giọt tí tách rơi xuống.

Cô giơ tay tát anh một cái, chỉ có bề ngoài, sức lực nhẹ hẫng.

Khuôn mặt Tần Liệt khẽ chếch qua, nhìn cô thế này muốn anh chết anh cũng cam lòng, tất cả động tác đều dừng lại, anh hôn hết những giọt nước mắt của cô: “Đã ở trong em rồi, lại bắt anh nhịn nữa sao?”

Từ Đồ giơ tay lên, lại đánh thêm một cái nhẹ như bông: “Anh nói một tháng sau, sống chết của em không liên quan gì tới anh.”

Tần Liệt lập tức phản ứng: “Em đã quay về?”

Từ Đồ nhìn anh im lặng không lên tiếng, chỉ thút thít lỗ mũi.

“Em tin sao?”

Từ Đồ cắn môi, sự chú ý của cô bị dời đi, không còn đau đớn như vừa nãy: “Nếu tin, em đã không để anh tìm được em.”

“Muốn anh tìm thấy em sao?” Anh khẽ khàng rướn eo, trên trán đã lốm đốm mồ hôi rớt xuống.

“Em không dám quay về, em sợ.” Cô khóc rấm rứt: “Sợ anh không cần em…”

“Anh cần, sao có thể không cần em được.” Anh dỗ dành, cắn chặt răng, bất thình lình rướn người xuyên sâu vào.

?

Tiếng thút thít của Từ Đồ nghẹn ngang trong cổ họng, ngẩng đầu lên, đến nửa lời cũng thốt không ra.

“Từ Đồ…” Anh vùi đầu vào cổ cô, từng tiếng một gọi lớn tên cô: “Từ Đồ…”

Thanh âm của Từ Đồ nửa ngày sau mới tìm lại được, òa òa khóc, nói không thành tiếng.

Một hồi lâu sau, Tần Liệt vẫn nằm yên không chuyển động, gân xanh trên trán gồ lên giật giật, khoảnh khắc này hai cơ thể thật sự tan vào nhau, không bao giờ muốn tách ra nữa.

Đợi đến khi cô không còn kháng cự dữ dội, Tần Liệt chống tay xuống đất, chầm chậm nhún eo hông.

Thân thể đang căng cứng của cô dần được anh mở ra, nơi khép chặt từ từ hé mở, chân di chuyển, nhẹ nhàng vòng quanh thắt lưng anh.

Tần Liệt: “Còn đau không em?”

Từ Đồ cắn môi không nói.

“Cảm giác dễ chịu hơn chưa?”

“… Hơn một chút.”

?

Ánh mắt Tần Liệt tối sầm, bất ngờ giữ chặt eo cô, phối hợp với động tác bên dưới, va đập mãnh liệt.

Đầu Từ Đồ tì vào tảng đá, bên dưới khi đau đớn lúc tê dại, loại va chạm này khiến người ta kinh động tâm can lại không cách nào tự giải thoát, có khoảnh khắc cô lạc mất phương hướng không biết mình đang ở nơi nào, khẽ nhắm mắt lại, hé mở môi, những tiếng nấc ngắt quãng yếu ớt vô thức tràn ra khỏi cổ họng.  

Gáy Tần Liệt tê rần, anh quỳ ngồi lên, càng thêm liều lĩnh bất chấp đâm vào, da thịt giã vào nhau phát ra tiếng trầm đục, trong hang động trống trải càng được khuếch đại lên ngàn vạn lần.

Ánh mắt anh tham lam, nhìn chằm chằm hai bầu ngực non mềm đung đưa lên xuống của cô.

Từ Đồ phát hiện ra, muốn đưa tay che lại.

Tần Liệt bắt lấy hai tay cô, khép chồng lên bụng dưới, hai bầu ngực căng tròn bị ép lại càng dựng đứng thẳng lên, ánh mắt anh chầm chậm trượt xuống, dừng ở nơi hai người giao hòa…

?

Từ Đồ: “Đau!”

“Đau ở đâu?” Xương quai hàm của anh căng cứng, tốc độ vẫn không giảm.

“Sau lưng.”

Động tác của Tần Liệt thoáng chậm lại, anh ôm mông cô, bế cô đứng dậy, hai chân Từ Đồ theo bản năng vòng quanh hông anh, thân thể không có điểm tựa liền ôm chặt cổ anh.

Hai người chuyển động kịch liệt trong tư thế đứng, Từ Đồ lên đỉnh, thở yếu ớt, cả người mềm rũ nhũn vào lòng anh.

Tần Liệt cũng không dám giày vò quá lâu, anh cúi đầu, ngậm ngực cô, nhún một chặp, nhanh chóng rút ra, phóng ra ngoài.

Sau khi kết thúc, anh ôm cô ngồi lên đống quần áo, đặt cô trong lòng mình. Từ Đồ nhắm nghiền hai mắt, thân thể nhẹ tênh, phảng phất như không có hơi thở.

Tần Liệt khẽ lay cô: “Mệt lắm không em?”

“…”

“Từ Đồ?”

Từ Đồ cố mở mắt lên, mềm nhũn ‘ưm’ một tiếng, lâm trận xong rồi, giờ mới thấy cảm giác đau đớn đang dần trỗi dậy, cô niễng người, không dám ngồi thẳng, cánh tay thõng xuống, nhè nhẹ cào cào chân anh, không nói gì.

“Anh lau cho em nhé?”

Cô lại cào cào anh.

Tần Liệt dịu dàng hôn lên trán cô, đặt cô xuống đống quần áo, anh mặc quần, để trần nửa thân trên, cầm cái áo ngắn tay đi ra cửa hang.

Khe suối ở ngay bên cạnh, cách đó không xa, Tần Liệt ngồi xuống, cẩn thận vò cái áo mấy lần giặt thật sạch, vắt bớt nước để lại chút âm ẩm, rồi đứng dậy quay vào hang.

Anh lau sạch bụng dưới và mặt trong đùi cô, nhưng không dám đụng vào nơi đó, nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy những vệt máu nhỏ, Tần Liệt siết chặt cái áo trên tay, có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Sau khi lau sạch sẽ, anh mặc quần áo lại cho cô.

Tần Liệt ngã người vào vách đá, đặt Từ Đồ nằm sấp trên người mình.

Trong nhất thời, không ai lên tiếng nói chuyện, tắt nguồn sáng từ điện thoại đi, hết thảy bốn bề đều yên tĩnh không một tiếng động.

Không khí ẩm ướt thấm vào da, phía sau vừa cứng lại lạnh lẽo, không thoải mái.

Tần Liệt chống một tay sau đầu, điều chỉnh tư thế, tay kia vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

“Từ Đồ.” Giọng nói của anh trầm lắng vững vàng.

Hồi lâu sau: “Dạ?”

“Có thể nói chuyện với anh một lát không?”

Đầu cô dụi dụi vào ngực anh: “Dạ.”

Tần Liệt: “Em đang giữ những thứ gì vậy?”

Tim Từ Đồ giật thót, chậm rãi mở mắt ra.

(P/s: Vậy là xong H chính thức rồi. Một tuần mình làm mấy chương, mình sẽ cố gắng dừng ở những chương không gây cấn để các bạn khỏi bị hụt hẫng khi phải chờ lâu.

Mình rất thích ‘lần đầu tiên’ của truyện này, không phải vì nó dài ngắn, nhiều ít mà là vì tiến trình để nó diễn ra. Những chương sau này càng đọc càng thấy thương cái cách nam chính nghĩ cho nữ chính.

Những chương sau vẫn còn gây cấn, và đảm bảo truyện sẽ hay đến chương cuối cùng.

À, vẫn luôn có thịt ăn nha.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!